Chào mừng bạn đến với Vidocu.com

Soạn bài Một chuyện đùa nho nhỏ - Ngữ văn - Lớp 10 - Kết nối tri thức

Hướng dẫn soạn bài Một chuyện đùa nho nhỏ chi tiết nhất. Phân tích sâu sắc nhân vật, tình huống truyện và ý nghĩa lời tỏ tình trong gió của Sê-khốp. Nắm vững kiến thức Ngữ văn 10 sách Kết nối tri thức.

A. Mở đầu: Giới thiệu chung về tác phẩm Một chuyện đùa nho nhỏ

Chào các em, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau khám phá một tác phẩm tinh tế và giàu ý nghĩa của nhà văn Nga vĩ đại An-tôn Sê-khốp - truyện ngắn "Một chuyện đùa nho nhỏ". Sê-khốp được mệnh danh là "bậc thầy của truyện ngắn", và tác phẩm này là một minh chứng tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật độc đáo của ông. Truyện không có những sự kiện gay cấn hay biến cố lớn lao, mà chỉ xoay quanh một tình huống rất đỗi đời thường: một lời tỏ tình thì thầm trong gió khi trượt tuyết. Tuy nhiên, đằng sau "chuyện đùa nho nhỏ" ấy là cả một thế giới tâm trạng phức tạp, những rung động mong manh của tình yêu đầu đời, và cả những nuối tiếc khôn nguôi về những cơ hội đã bỏ lỡ. Qua bài học này, các em sẽ nắm vững nghệ thuật phân tích nhân vật, hiểu được ý nghĩa sâu sắc của tình huống truyện và cảm nhận được vẻ đẹp trong văn chương Sê-khốp.

B. Nội dung chính: Phân tích chi tiết tác phẩm

I. Tìm hiểu chung

1. Tác giả An-tôn Sê-khốp (1860-1904)

a. Cuộc đời:

  • An-tôn Páp-lô-vích Sê-khốp là nhà văn, nhà viết kịch kiệt xuất người Nga, một trong những cây bút truyện ngắn vĩ đại nhất của văn học thế giới.
  • Ông sinh ra trong một gia đình buôn bán nhỏ ở thị trấn Taganrog, miền Nam nước Nga.
  • Sê-khốp vừa là một bác sĩ y khoa, vừa là một nhà văn. Ông từng nói một câu nổi tiếng: "Y học là người vợ hợp pháp của tôi, còn văn chương là người tình". Chính sự kết hợp giữa khoa học và nghệ thuật đã tạo nên một cái nhìn sâu sắc, nhân văn và tinh tế trong các tác phẩm của ông.

b. Sự nghiệp văn học:

  • Sự nghiệp của Sê-khốp tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng đồ sộ với hàng trăm truyện ngắn và nhiều vở kịch nổi tiếng như "Vườn anh đào", "Cậu Vanya", "Hải âu".
  • Đặc điểm phong cách:
    • Cốt truyện giản dị: Ông thường chọn những lát cắt từ cuộc sống đời thường, những câu chuyện không có kịch tính cao trào nhưng lại ẩn chứa những ý nghĩa sâu sắc về thân phận con người.
    • Nghệ thuật miêu tả tâm lí bậc thầy: Sê-khốp có khả năng đi sâu vào thế giới nội tâm phức tạp, tinh vi của nhân vật, đặc biệt là những cảm xúc mong manh, mơ hồ.
    • Giọng văn điềm đạm, khách quan: Ông thường kể chuyện với một giọng văn bình thản, đôi khi pha chút mỉa mai nhẹ nhàng hoặc u buồn, để cho chính tình huống và nhân vật tự bộc lộ bản chất.
    • Chủ đề "cuộc sống thừa": Nhiều tác phẩm của ông phản ánh sự bế tắc, vô nghĩa của tầng lớp trí thức Nga cuối thế kỷ 19, những con người có hoài bão nhưng không thể thực hiện.

2. Tác phẩm "Một chuyện đùa nho nhỏ"

a. Hoàn cảnh sáng tác và xuất xứ:

Truyện ngắn "Một chuyện đùa nho nhỏ" được Sê-khốp viết vào năm 1886, thuộc giai đoạn đầu trong sự nghiệp sáng tác của ông. Tác phẩm nhanh chóng được yêu thích bởi sự trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy dư vị của nó.

b. Tóm tắt tác phẩm:

Câu chuyện được kể lại từ ngôi thứ nhất, nhân vật "tôi". Vào một buổi trưa mùa đông, "tôi" rủ cô gái hàng xóm tên là Na-đi-a đi trượt tuyết trên một ngọn đồi cao. Na-đi-a ban đầu rất sợ hãi nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Khi chiếc xe trượt lao vun vút xuống dốc trong tiếng gió rít bên tai, "tôi" đã thì thầm: "Anh yêu em, Na-đi-a!". Khi xuống đến nơi, Na-đi-a băn khoăn không biết ai đã nói câu đó, là "tôi" hay chỉ là tiếng gió. Họ lặp lại trò trượt tuyết nhiều lần, và lần nào "tôi" cũng lặp lại câu nói đó. Na-đi-a ngày càng bị ám ảnh, khao khát tìm ra sự thật. Cuối cùng, mùa đông qua đi, "tôi" phải đi xa. Trước khi chia tay, "tôi" nấp sau hàng rào và nói với theo Na-đi-a câu nói ấy một lần nữa. Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, "tôi" vẫn không thể hiểu tại sao mình lại đùa như vậy và Na-đi-a giờ ra sao, có còn tin đó là lời của ngọn gió hay không.

c. Bố cục:

Tác phẩm có thể chia làm 3 phần chính:

  • Phần 1: Từ đầu đến "...trượt xuống một mình": Lần trượt tuyết đầu tiên và "chuyện đùa" bắt đầu.
  • Phần 2: Tiếp theo đến "...của ngọn gió": Những lần trượt tuyết tiếp theo và diễn biến tâm trạng phức tạp của hai nhân vật.
  • Phần 3: Còn lại: Lời từ biệt và những suy ngẫm, nuối tiếc của nhân vật "tôi" khi đã trưởng thành.

II. Phân tích chi tiết văn bản

1. Nhân vật "tôi" - Người khởi xướng trò đùa

Nhân vật "tôi" là trung tâm của câu chuyện, vừa là người kể chuyện, vừa là người tạo ra tình huống trớ trêu. Tâm lí của anh ta là một mớ phức hợp của sự rung động, tính trẻ con, sự hèn nhát và cả nỗi nuối tiếc sau này.

a. Hành động "đùa nho nhỏ" - Sự pha trộn giữa tình yêu và hèn nhát:

  • Hành động: Lợi dụng lúc xe trượt lao nhanh, gió rít mạnh, anh đã thì thầm câu nói quan trọng "Anh yêu em, Na-đi-a!". Hành động này được lặp đi lặp lại nhiều lần.
  • Phân tích: Tại sao anh không nói trực tiếp? Rõ ràng, anh có tình cảm với Na-đi-a, nhưng lại không đủ dũng khí để đối diện. Anh mượn ngọn gió, mượn tốc độ của chiếc xe trượt để làm "bình phong". Nếu Na-đi-a phản ứng tiêu cực, anh có thể chối bỏ, đổ lỗi cho gió. Đây là biểu hiện của sự nhút nhát, thiếu tự tin trong tình yêu, một tâm lí thường thấy ở những chàng trai trẻ.
  • Mục đích của trò đùa: Ban đầu, có thể đó chỉ là một phút bốc đồng. Nhưng khi thấy phản ứng của Na-đi-a - sự tò mò, hy vọng - anh lại tiếp tục. Anh thích thú khi thấy mình có thể điều khiển cảm xúc của cô gái. Điều này cho thấy một chút ích kỷ và sự tinh quái của tuổi trẻ.

b. Diễn biến tâm trạng phức tạp:

  • Sự tò mò và thích thú: Anh chăm chú quan sát mọi biểu hiện của Na-đi-a: "tôi nhìn nét mặt nàng, thấy nàng sợ hãi, nín thở". Anh tận hưởng việc tạo ra một bí ẩn, một câu đố cho cô gái.
  • Sự day dứt, tự vấn: Sau trò đùa, anh cũng tự hỏi chính mình: "Tại sao mình lại nói những lời đó? Phải chăng mình đùa?". Câu hỏi này cho thấy sự mâu thuẫn trong nội tâm anh. Anh không chắc chắn về tình cảm của chính mình, hay anh chỉ không dám thừa nhận nó. Anh vừa muốn bày tỏ, lại vừa sợ hãi trách nhiệm đi kèm với lời tỏ tình.
  • Sự tàn nhẫn trong vô thức: Đỉnh điểm là lần cuối cùng, trước khi đi xa, anh nấp sau hàng rào và để gió mang câu nói ấy đến tai Na-đi-a một lần nữa. Hành động này không còn là một trò đùa vui vẻ, nó khoét sâu vào sự mơ hồ, gieo vào lòng cô gái một niềm hy vọng không có lời giải đáp.

c. Nỗi day dứt và sự nuối tiếc khi trưởng thành:

Đoạn kết của truyện là lời tự vấn của nhân vật "tôi" nhiều năm sau đó. Anh không còn trẻ, và cái nhìn về quá khứ đã khác. Anh tự hỏi: "Để làm gì tôi đã bày ra trò đùa ấy?". Sự nuối tiếc muộn màng này cho thấy anh đã nhận ra sự vô tâm của mình. "Chuyện đùa nho nhỏ" ngày xưa đã trở thành một kỷ niệm không thể nào quên, một câu hỏi day dứt về một cơ hội đã bị bỏ lỡ. Nó không còn "nho nhỏ" nữa, mà đã trở thành một phần ký ức định hình nên con người anh.

2. Nhân vật Na-đi-a - Nạn nhân trong sáng của trò đùa

Na-đi-a là hiện thân của vẻ đẹp trong sáng, ngây thơ và khao khát yêu thương. Diễn biến tâm trạng của cô là trục chính của câu chuyện, là tấm gương phản chiếu trò đùa của nhân vật "tôi".

a. Tâm trạng từ sợ hãi đến phó mặc:

  • Ban đầu, Na-đi-a vô cùng sợ hãi khi đứng trước con dốc cao, "trắng như tuyết", "mặt tái nhợt". Sự sợ hãi này là một trạng thái tâm lí quan trọng, nó khiến các giác quan của cô trở nên nhạy bén hơn, dễ bị tác động hơn.
  • Khi lao xuống, nỗi sợ hãi tột cùng khiến cô phó mặc, buông xuôi. Chính trong khoảnh khắc yếu đuối và dễ tổn thương nhất ấy, cô đã nghe thấy lời thì thầm của tình yêu.

b. Diễn biến tâm trạng trước "lời tỏ tình trong gió":

Đây là phần miêu tả tâm lí đặc sắc nhất của Sê-khốp.

  1. Ngạc nhiên và hoài nghi: Sau lần đầu tiên, cô "không hiểu đấy là cái gì", "chẳng biết ai nói". Cô bối rối, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích hợp lí: "Có lẽ đấy chỉ là cảm giác của mình thôi".
  2. Tò mò và khao khát xác thực: Sự hoài nghi nhanh chóng nhường chỗ cho một niềm khao khát mãnh liệt muốn biết sự thật. Cô chủ động đề nghị: "Hay là chúng ta trượt một lần nữa đi?". Hành động này cho thấy cô đã bị cuốn vào trò đùa, cô muốn nghe lại câu nói ấy.
  3. Hy vọng và hạnh phúc: Những lần sau, khi nghe lại câu nói, tâm trạng cô thay đổi rõ rệt. Cô không còn sợ hãi nữa, thay vào đó là sự mong chờ. Lời tỏ tình, dù hư thực, đã mang lại cho cô một niềm hạnh phúc ngọt ngào. Nó trở thành một "thứ ma túy" khiến cô nghiện. Gương mặt "bừng cháy", nụ cười rạng rỡ của cô là minh chứng cho điều đó.
  4. Đau khổ và tuyệt vọng: Khi "tôi" im lặng, không nói gì, cô trở nên "buồn bã, thất vọng". Cô khao khát sự thật đến mức sẵn sàng "lao xuống một mình", bất chấp nguy hiểm, chỉ để tự mình kiểm chứng. Điều này cho thấy sự chân thành và mãnh liệt trong cảm xúc của Na-đi-a.

c. Bi kịch của sự ngây thơ:

Na-đi-a là một cô gái trong sáng, tin vào những điều đẹp đẽ. Cô khao khát tình yêu và sẵn sàng tin vào lời tỏ tình từ gió. Nhân vật "tôi" đã lợi dụng sự trong sáng đó để thực hiện trò đùa của mình. Cuối cùng, cô bị bỏ lại với một câu hỏi không lời đáp, một kỷ niệm ngọt ngào nhưng cũng đầy cay đắng. Hạnh phúc của cô chỉ là một ảo ảnh do người khác tạo ra. Sê-khốp qua đó thể hiện sự xót xa cho những tâm hồn trong trẻo, dễ bị tổn thương.

3. Ý nghĩa của các hình ảnh, chi tiết biểu tượng

a. Lời tỏ tình trong gió - Biểu tượng của sự mơ hồ:

  • Gió: Gió vừa là phương tiện để nhân vật "tôi" chuyển lời, vừa là "kẻ tình nghi" để anh chối tội. Gió vô hình, vô định, không thể nắm bắt. Lời tỏ tình được nói trong gió cũng trở nên hư thực, nửa tin nửa ngờ.
  • Sự lưỡng nghĩa: Chi tiết này tạo nên toàn bộ sự mơ hồ của truyện. Nó đặt cả nhân vật và độc giả vào tình thế phải phỏng đoán: Đó là lời của chàng trai hay chỉ là ảo giác do tiếng gió tạo nên? Sự mơ hồ này chính là bản chất của những rung động đầu đời, vốn thường không rõ ràng, khó định hình.

b. Trò trượt tuyết - Cuộc phiêu lưu của cảm xúc:

  • Con dốc: Tượng trưng cho những thử thách, những nỗi sợ hãi trong cuộc sống và tình yêu.
  • Hành động lao xuống: Tượng trưng cho việc dấn thân, phó mặc cho số phận và cảm xúc. Khi lao xuống dốc, con người không thể kiểm soát được mọi thứ, cũng như khi rơi vào tình yêu, lí trí thường phải nhường bước cho con tim.
  • Sự lặp lại: Việc trượt tuyết được lặp lại nhiều lần cũng giống như sự lặp lại của cảm xúc, của niềm hy vọng và sự khắc khoải trong lòng Na-đi-a.

c. Nhan đề "Một chuyện đùa nho nhỏ":

Nhan đề mang ý nghĩa mỉa mai sâu sắc. Với nhân vật "tôi", lúc đầu đó có thể chỉ là một "chuyện đùa nho nhỏ". Nhưng đối với Na-đi-a, nó là cả một thế giới cảm xúc, một niềm hạnh phúc và nỗi đau khổ lớn lao. Và đối với chính "tôi" sau này, nó trở thành một nỗi day dứt, một sự nuối tiếc lớn trong đời. Như vậy, chuyện đùa ấy không hề "nho nhỏ". Sê-khốp muốn cảnh báo chúng ta về trách nhiệm trong từng lời nói, hành động, dù là nhỏ nhất, bởi chúng có thể gây ra những ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời người khác.

III. Đặc sắc nghệ thuật

1. Nghệ thuật xây dựng tình huống truyện độc đáo

Sê-khốp đã xây dựng một tình huống truyện vô cùng đặc sắc: một lời tỏ tình được thốt ra giữa lúc lao vun vút từ trên dốc tuyết xuống. Tình huống này hội tụ đủ các yếu tố để tạo nên sự hấp dẫn và chiều sâu cho tác phẩm:

  • Tạo ra sự kịch tính và lãng mạn: Khung cảnh mùa đông nước Nga, trò trượt tuyết đầy mạo hiểm tạo nên một bối cảnh vừa nên thơ, vừa gay cấn.
  • Tạo ra sự mơ hồ: Tiếng gió rít là yếu tố then chốt, tạo ra sự nhập nhằng giữa thật và ảo, khiến câu chuyện trở nên khó đoán và cuốn hút.
  • Khắc họa sâu sắc tâm lí nhân vật: Chính trong tình huống đặc biệt này, tính cách và nội tâm của cả hai nhân vật mới được bộc lộ một cách rõ nét nhất.

2. Nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế

Đây là tài năng xuất chúng nhất của Sê-khốp. Ông không cần dùng những lời lẽ đao to búa lớn để miêu tả nội tâm. Thay vào đó, ông để tâm trạng nhân vật hiện lên qua:

  • Hành động: Việc Na-đi-a chủ động rủ trượt tuyết lần nữa, việc cô im lặng nhìn lên trời, hay việc cô quyết định lao xuống một mình... tất cả đều là những chi tiết "biết nói".
  • Cử chỉ, nét mặt: "mặt tái nhợt", "gương mặt bừng cháy vì sung sướng, hạnh phúc".
  • Lời nói và những câu hỏi nội tâm: Những câu hỏi tự vấn của nhân vật "tôi" và sự băn khoăn của Na-đi-a ("Ai nói đó? Có phải anh không?") đã lột tả được toàn bộ sự phức tạp trong suy nghĩ của họ.

3. Ngôi kể và giọng điệu trần thuật

  • Ngôi kể thứ nhất (nhân vật "tôi"): Việc lựa chọn ngôi kể này giúp độc giả thâm nhập sâu vào thế giới nội tâm của người trong cuộc, cảm nhận trực tiếp sự mâu thuẫn, day dứt và nuối tiếc của anh ta. Nó cũng tạo ra một độ tin cậy nhất định cho câu chuyện, như một lời tự thú chân thành.
  • Giọng điệu: Giọng văn chủ đạo là sự hồi tưởng, pha lẫn chút buồn man mác, u hoài và tiếc nuối. Giọng điệu này phù hợp với chủ đề của truyện - một câu chuyện về quá khứ, về những điều đã qua và không thể làm lại.

C. Câu hỏi ôn tập và củng cố

  1. Phân tích diễn biến tâm trạng phức tạp của nhân vật Na-đi-a trước và sau khi nghe "lời tỏ tình trong gió". Qua đó, em có nhận xét gì về nhân vật này?

    Gợi ý trả lời: Cần làm rõ các bước chuyển biến tâm trạng: từ sợ hãi -> ngạc nhiên, hoài nghi -> tò mò, khao khát -> hy vọng, hạnh phúc -> thất vọng, đau khổ. Nhận xét Na-đi-a là một cô gái ngây thơ, trong sáng, chân thành và có khao khát yêu thương mãnh liệt. Cô là một tâm hồn nhạy cảm, dễ bị tổn thương.

  2. Theo em, tại sao nhân vật "tôi" lại nhiều lần lặp lại trò đùa của mình? Hành động đó cho thấy những nét tính cách nào của anh ta?

    Gợi ý trả lời: Phân tích sự phức tạp trong động cơ của nhân vật "tôi": có tình cảm thật nhưng nhút nhát, không dám đối diện; có sự thích thú khi thấy mình điều khiển được cảm xúc của người khác; có sự ích kỷ, vô tâm của tuổi trẻ. Nét tính cách nổi bật là sự hèn nhát, thiếu quyết đoán và mâu thuẫn nội tâm.

  3. Giải thích ý nghĩa nhan đề "Một chuyện đùa nho nhỏ". Em có cho rằng đây thực sự là một "chuyện đùa nho nhỏ" không? Vì sao?

    Gợi ý trả lời: Nêu ý nghĩa mỉa mai của nhan đề. Trò đùa không hề "nho nhỏ" vì nó đã tác động sâu sắc đến cuộc đời và cảm xúc của cả hai nhân vật. Với Na-đi-a, đó là cả một niềm hy vọng và nỗi thất vọng lớn. Với nhân vật "tôi", đó là một nỗi nuối tiếc kéo dài suốt cả cuộc đời. Liên hệ bài học về trách nhiệm trong lời nói và hành động.

D. Kết luận và tóm tắt

"Một chuyện đùa nho nhỏ" là một truyện ngắn đặc sắc, tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Sê-khốp. Bằng một cốt truyện giản dị và một tình huống độc đáo, nhà văn đã đi sâu vào khám phá những trạng thái cảm xúc mong manh, tinh tế của con người trong tình yêu. Tác phẩm không chỉ là câu chuyện về những rung động đầu đời mà còn là bài học sâu sắc về sự dũng cảm và trách nhiệm trong việc thể hiện tình cảm. Trò đùa của nhân vật "tôi" và sự khắc khoải của Na-đi-a đã để lại trong lòng người đọc một dư vị ngọt ngào nhưng cũng đầy nuối tiếc, nhắc nhở chúng ta hãy trân trọng những khoảnh khắc chân thật của cảm xúc và đừng để những cơ hội quý giá trôi qua trong im lặng hay những trò đùa vô tâm.

Kết nối tri thức soạn bài văn Ngữ văn lớp 10 Một chuyện đùa nho nhỏ Sê-khốp
Preview

Đang tải...