Chào mừng bạn đến với Vidocu.com

Soạn bài Nhớ con sông quê hương - Ngữ văn - Lớp 11 - Chân trời sáng tạo

Hướng dẫn soạn bài Nhớ con sông quê hương của Tế Hanh siêu chi tiết. Phân tích sâu sắc nỗi nhớ quê hương da diết qua hình ảnh con sông, trả lời đầy đủ câu hỏi SGK Ngữ văn 11 Chân trời sáng tạo.

A. PHẦN MỞ ĐẦU

Chào các em học sinh thân mến! Tình yêu quê hương là một trong những tình cảm thiêng liêng và sâu sắc nhất của con người Việt Nam. Tình cảm ấy đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca, và Tế Hanh là một trong những nhà thơ thể hiện xuất sắc nhất đề tài này. Bài thơ "Nhớ con sông quê hương" là một minh chứng tiêu biểu, là tiếng lòng da diết của một người con xa quê luôn hướng về nơi chôn nhau cắt rốn. Trong bài học hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau đi sâu phân tích tác phẩm, khám phá vẻ đẹp của hình tượng con sông quê hương và thấu hiểu nỗi niềm sâu kín của nhà thơ. Qua đó, các em sẽ không chỉ nắm vững kiến thức tác phẩm mà còn bồi đắp thêm tình yêu với mảnh đất quê hương mình.

B. NỘI DUNG CHÍNH

1. Tìm hiểu chung

a. Tác giả Tế Hanh

Tế Hanh (1921-2009), tên khai sinh là Trần Tế Hanh, sinh ra tại một làng chài ven biển tỉnh Quảng Ngãi. Chính mảnh đất miền Trung đầy nắng gió và nghĩa tình này đã nuôi dưỡng tâm hồn thơ của ông.

  • Sự nghiệp sáng tác: Tế Hanh tham gia phong trào Thơ mới từ rất sớm và nhanh chóng khẳng định được vị trí của mình. Ông tham gia Cách mạng tháng Tám năm 1945 và sau đó tập kết ra Bắc, công tác trong lĩnh vực văn nghệ.
  • Phong cách thơ: Thơ Tế Hanh mang một nét đặc trưng riêng, đó là sự trong trẻo, đằm thắm, chân thành. Hai nguồn cảm hứng lớn nhất trong đời thơ ông là tình yêu quê hương và nỗi nhớ thương da diết. Những vần thơ của ông không cầu kỳ, hoa mỹ mà đi thẳng vào lòng người đọc bằng cảm xúc chân thật và những hình ảnh bình dị, gần gũi. Ông được mệnh danh là "nhà thơ của quê hương" bởi những trang viết nặng tình với xứ sở.

b. Tác phẩm "Nhớ con sông quê hương"

  • Hoàn cảnh sáng tác: Bài thơ được viết vào năm 1956, trong giai đoạn đất nước bị chia cắt làm hai miền Nam - Bắc. Tế Hanh lúc này đang sống ở miền Bắc nhưng lòng luôn hướng về quê hương Quảng Ngãi ở miền Nam. Nỗi nhớ quê hương của cá nhân nhà thơ hòa quyện trong nỗi đau chia cắt của cả dân tộc, tạo nên một chiều sâu cảm xúc đặc biệt cho tác phẩm.
  • Chủ đề: Bài thơ là tiếng lòng da diết, là nỗi nhớ cháy bỏng của tác giả đối với con sông quê hương, qua đó thể hiện tình yêu quê hương, đất nước sâu nặng và niềm tin vào ngày thống nhất.
  • Bố cục: Bài thơ có thể chia làm 3 phần:
    • Phần 1 (Hai khổ đầu): Hình ảnh con sông quê hương trong ký ức.
    • Phần 2 (Bốn khổ tiếp): Nỗi nhớ con sông quê hương da diết, mãnh liệt.
    • Phần 3 (Khổ cuối): Tình yêu quê hương hòa quyện với tình yêu đất nước và niềm tin vào tương lai.
  • Mạch cảm xúc: Cảm xúc trong bài thơ vận động từ hồi tưởng, ký ức êm đềm đến nỗi nhớ da diết, mãnh liệt ở hiện tại và cuối cùng là niềm tin, hy vọng vào tương lai.

2. Đọc hiểu văn bản

a. Phần 1: Hình ảnh con sông quê hương trong ký ức (Khổ 1 & 2)

Mở đầu bài thơ, tác giả giới thiệu về con sông quê hương bằng một giọng điệu đầy tự hào và trìu mến:

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre.
  • Lời khẳng định đầy tự hào: Cụm từ "Quê hương tôi có" vang lên như một lời giới thiệu thân thương, một sự khẳng định đầy hãnh diện. Nó không chỉ là một con sông vô danh mà là "con sông quê hương tôi", mang đậm dấu ấn cá nhân.
  • Vẻ đẹp trong trẻo, thơ mộng: Màu "xanh biếc" gợi lên một không gian trong lành, mát mẻ, đầy sức sống. Hình ảnh nhân hóa "nước gương trong soi tóc những hàng tre" vô cùng đặc sắc. Con sông không còn là một vật thể vô tri mà trở thành một tấm gương khổng lồ, soi bóng những hàng tre xanh mướt – hình ảnh thân thuộc của làng quê Việt Nam. Con sông như một người bạn, chứng kiến và lưu giữ vẻ đẹp của quê hương.

Sang khổ thơ thứ hai, nỗi nhớ được cụ thể hóa qua một phép so sánh độc đáo:

Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè,
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
  • So sánh trừu tượng hóa: Tác giả không so sánh con sông với một hình ảnh cụ thể nào khác, mà so sánh chính "tâm hồn tôi" với "một buổi trưa hè". Đây là một cách diễn đạt mới mẻ. "Buổi trưa hè" là khoảng thời gian rực rỡ, chan chứa ánh nắng nhất. Tâm hồn nhà thơ cũng vậy, luôn dành cho con sông một tình cảm mãnh liệt, cháy bỏng và sáng trong nhất.
  • Sự hòa quyện tuyệt đối: Ánh nắng của "tâm hồn" ấy "tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng", tạo ra sự giao hòa, quyện lẫn giữa chủ thể trữ tình và đối tượng được miêu tả. Con sông không chỉ nằm trong ký ức mà đã trở thành một phần không thể tách rời của tâm hồn nhà thơ. Hình ảnh "lòng sông lấp loáng" vừa tả thực vẻ đẹp của dòng nước dưới nắng, vừa ẩn dụ cho những ký ức tươi đẹp, sống động luôn lấp lánh trong tâm trí tác giả.

b. Phần 2: Nỗi nhớ con sông quê hương da diết, mãnh liệt (Khổ 3, 4, 5, 6)

Nếu hai khổ đầu là dòng hồi tưởng êm đềm, thì từ khổ thứ ba, mạch cảm xúc chuyển sang nỗi nhớ da diết, cồn cào của hiện tại. Nỗi nhớ ấy được đẩy lên đỉnh điểm qua những câu thơ đầy xúc cảm.

Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm của đời tôi?
  • Câu hỏi tu từ đầy day dứt: Tác giả tự hỏi lòng mình, hỏi con sông xa cách. Câu hỏi "chẳng biết..." thể hiện một sự hoài nghi, một nỗi lo âu của người con xa quê. Liệu dòng nước chảy trôi có cuốn đi những kỷ niệm, có làm phai mờ đi quá khứ? Đây là tâm trạng chung của những người phải sống xa nơi mình gắn bó.
  • Con sông - chứng nhân của cuộc đời: Con sông không chỉ là một cảnh vật, nó là nơi "giữ bao nhiêu kỉ niệm của đời tôi". Nó là chứng nhân cho tuổi thơ, cho những buồn vui, cho cả một phần đời người. Nỗi lo sợ kỷ niệm phai mờ càng cho thấy sự trân trọng quá khứ của tác giả.

Nỗi nhớ được đẩy lên cao trào với lời gọi tha thiết và những hồi ức giác quan sống động:

Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi một mùi hương của nước:
Mùi của đất, của phù sa, của một loài rong rêu
Non nớt mọc dưới lòng sông khi mùa nước cạn...
  • Lời gọi trực tiếp: Tiếng gọi "Hỡi con sông" là một lời cảm thán, bộc lộ trực tiếp tình cảm đang dâng trào. Cụm từ "đã tắm cả đời tôi" mang hai lớp nghĩa. Nghĩa đen là tác giả đã từng tắm mát trên dòng sông ấy thuở ấu thơ. Nghĩa bóng sâu sắc hơn, con sông đã tắm mát, gột rửa và nuôi dưỡng cả tâm hồn ông. Con sông là cội nguồn, là một phần máu thịt.
  • Nỗi nhớ của khứu giác: Điểm đặc sắc nhất trong đoạn thơ này là nỗi nhớ được gợi lên không phải bằng thị giác mà bằng khứu giác - "một mùi hương của nước". Đó là một mùi hương tổng hợp, rất riêng, không thể lẫn lộn: mùi của đất, của phù sa màu mỡ, của rong rêu non nớt. Đây là những chi tiết vô cùng tinh tế, cho thấy sự gắn bó sâu sắc và một trí nhớ bền chặt của tác giả. Chỉ có người thực sự yêu, thực sự nhớ mới có thể cảm nhận và lưu giữ được một mùi hương đặc biệt đến vậy.

Con sông trong tâm tưởng Tế Hanh còn mang linh hồn, tính cách của con người quê hương:

Và trong những ngày hè,
Nước gương trong nhưng có khi lại đục
Như tâm hồn người dân quê tôi
Chân chất, mộc mạc nhưng có lúc quật cường, sôi nổi
Để rồi lại lắng trong khi trở về với cuộc sống hiền hòa.
  • Phép so sánh độc đáo: Tác giả so sánh sự thay đổi của dòng nước ("trong", "đục") với tính cách của người dân quê ông. Đây là một sự đồng nhất hóa giữa thiên nhiên và con người.
  • Vẻ đẹp tâm hồn người dân quê: Nước sông "trong" như sự chân chất, mộc mạc, hiền hòa. Nhưng nước sông cũng có lúc "đục" khi mùa lũ về, giống như người dân quê ông có những lúc "quật cường, sôi nổi" đứng lên đấu tranh chống lại áp bức, bất công. Sự so sánh này không chỉ làm hình ảnh con sông thêm sống động mà còn thể hiện sự thấu hiểu và tình yêu thương sâu sắc của tác giả dành cho những người dân quê mình. Con sông chính là hiện thân của con người, của mảnh đất Quảng Ngãi.

c. Phần 3: Tình yêu quê hương hòa quyện với tình yêu đất nước (Khổ 7 & 8)

Từ nỗi nhớ cá nhân, tình cảm của nhà thơ được nâng lên thành tình yêu đất nước, gắn liền với bối cảnh lịch sử của dân tộc.

Tôi yêu con sông quê tôi
Như yêu người mẹ hiền của tôi
Yêu đất nước của bốn nghìn năm lịch sử.
  • Sự khẳng định tình yêu: Điệp ngữ "Tôi yêu" được lặp lại, khẳng định một cách mạnh mẽ, trực tiếp tình yêu của tác giả.
  • Các cấp độ của tình yêu: Tình yêu được mở rộng theo các cấp độ: từ con sông quê hương, đến người mẹ hiền, và cuối cùng là đất nước bốn nghìn năm. Tình yêu quê hương là cội nguồn, là cơ sở của tình yêu gia đình và tình yêu Tổ quốc. Chúng không tách rời mà hòa quyện, bồi đắp cho nhau. Con sông nhỏ bé của quê nhà đã trở thành một biểu tượng cho đất nước lớn lao.

Bài thơ kết lại bằng niềm tin sắt son vào ngày đoàn tụ, thống nhất:

Ôi con sông màu xanh biếc của tôi
Chảy giữa lòng miền Nam và miền Bắc
Và khi Tổ quốc thân yêu của tôi
Tìm lại được bóng hình của mình trong một ngày hội lớn
Thì con sông quê hương của tôi sẽ lại bắt gặp
Bóng của những con tàu kéo còi vang dội
Trên những con đường của một ngày mai.
  • Ước mơ và niềm tin: Nhà thơ mơ về "một ngày hội lớn" - ngày đất nước thống nhất. Khi đó, sự chia cắt "miền Nam và miền Bắc" sẽ không còn.
  • Hình ảnh tương lai tươi sáng: Hình ảnh "những con tàu kéo còi vang dội" là một hình ảnh mang tính biểu tượng cho sự phát triển, cho cuộc sống mới ấm no, hạnh phúc sau ngày thống nhất. Con sông quê hương lúc này không chỉ soi bóng hàng tre yên ả mà còn soi bóng những con tàu hiện đại, hối hả. Đó là viễn cảnh một đất nước hòa bình, độc lập và đi lên xây dựng.
  • Kết cấu đầu cuối tương ứng: Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh "con sông xanh biếc" và kết thúc cũng bằng hình ảnh con sông, nhưng được đặt trong một viễn cảnh tương lai tươi sáng. Điều này tạo ra sự trọn vẹn cho mạch cảm xúc, thể hiện niềm tin vững chắc của nhà thơ dù đang trong hoàn cảnh chia cắt đau thương.

3. Tổng kết

a. Giá trị nội dung

  • Bài thơ là tiếng lòng tha thiết, nỗi nhớ da diết của một người con xa quê đối với con sông quê hương.
  • Qua hình ảnh con sông, bài thơ thể hiện tình yêu quê hương sâu nặng, sự gắn bó máu thịt giữa con người và nơi chôn nhau cắt rốn.
  • Tác phẩm còn là lời bày tỏ tình yêu đất nước và niềm tin mãnh liệt vào ngày Tổ quốc thống nhất, non sông sum họp một nhà.

b. Giá trị nghệ thuật

Thành công của bài thơ được tạo nên bởi nhiều yếu tố nghệ thuật đặc sắc:

Yếu tố nghệ thuật Biểu hiện và Tác dụng
Thể thơ tự do Các câu thơ dài ngắn linh hoạt, không bị gò bó bởi niêm luật, giúp tác giả bộc lộ dòng cảm xúc một cách tự nhiên, chân thực và mãnh liệt.
Giọng điệu trữ tình Giọng thơ tha thiết, sâu lắng, có sự hòa quyện giữa tự sự và trữ tình, giữa hồi tưởng và suy ngẫm, tạo nên sự đồng cảm sâu sắc nơi người đọc.
Hình ảnh thơ Xây dựng những hình ảnh vừa gần gũi, chân thực (con sông, hàng tre) vừa giàu sức gợi và mang ý nghĩa biểu tượng (nước gương, mùi hương của nước, con tàu).
Biện pháp tu từ Sử dụng thành công các biện pháp như so sánh (tâm hồn tôi là buổi trưa hè), nhân hóa (nước gương soi tóc), câu hỏi tu từ, điệp ngữ (Tôi yêu...) để nhấn mạnh và làm sâu sắc thêm tình cảm, nỗi nhớ.

C. CÂU HỎI ÔN TẬP

  1. Câu 1: Phân tích hình tượng con sông quê hương trong bài thơ "Nhớ con sông quê hương". Qua hình tượng đó, em cảm nhận được tình cảm gì của nhà thơ Tế Hanh?
  2. Câu 2: Mạch cảm xúc trong bài thơ được vận động như thế nào? Hãy chỉ ra sự thay đổi trong tâm trạng của chủ thể trữ tình qua các phần của bài thơ.
  3. Câu 3: Em hãy chỉ ra và phân tích hiệu quả nghệ thuật của một vài biện pháp tu từ đặc sắc được sử dụng trong tác phẩm (ví dụ: phép so sánh "Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè..." hoặc hình ảnh "mùi hương của nước").
  4. Câu 4: Từ bài thơ, hãy viết một đoạn văn ngắn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của em về vai trò của quê hương đối với mỗi con người.

Gợi ý trả lời:

  • Câu 1: Cần phân tích con sông ở các khía cạnh: vẻ đẹp trong ký ức (xanh biếc, nước gương), sự gắn bó với tâm hồn (tắm cả đời tôi), mang linh hồn con người (như dân quê tôi), và là biểu tượng của đất nước. Tình cảm của nhà thơ là yêu thương, tự hào, nhớ nhung da diết và trân trọng.
  • Câu 2: Mạch cảm xúc đi từ hồi tưởng êm đềm -> nỗi nhớ cồn cào, da diết ở hiện tại -> niềm tin và hy vọng vào tương lai thống nhất. Cần chỉ ra các từ ngữ, hình ảnh thể hiện sự chuyển biến này.
  • Câu 3: Chọn 1-2 biện pháp tu từ, nêu rõ nó nằm ở câu thơ nào và phân tích tác dụng của nó trong việc diễn tả nội dung, cảm xúc (ví dụ: phép so sánh làm cho cái trừu tượng - tâm hồn - trở nên cụ thể, gợi hình; hình ảnh khứu giác làm nỗi nhớ trở nên chân thực, sống động).
  • Câu 4: Nêu bật vai trò của quê hương: là nơi ta sinh ra, lớn lên; là cội nguồn nuôi dưỡng tâm hồn; là điểm tựa tinh thần, là nơi để trở về. Liên hệ với bản thân để bài viết sâu sắc hơn.

D. KẾT LUẬN & TÓM TẮT

"Nhớ con sông quê hương" là một bài thơ xuất sắc của Tế Hanh, là một bản tình ca sâu lắng về tình yêu quê hương, đất nước. Bằng những vần thơ tự do, giàu cảm xúc và hình ảnh chân thực, tác giả đã tái hiện thành công hình ảnh con sông quê hương vừa thơ mộng, vừa kiên cường, biến nó thành một biểu tượng cho tâm hồn con người và cho cả Tổ quốc. Bài thơ không chỉ là nỗi lòng của riêng Tế Hanh mà còn là tiếng nói chung cho hàng triệu trái tim người Việt Nam trong những năm tháng chia cắt. Hy vọng rằng, sau bài học này, mỗi chúng ta sẽ thêm yêu và trân trọng mảnh đất quê hương, nơi đã nuôi dưỡng ta khôn lớn.

Phân tích thơ Chân trời sáng tạo Tế Hanh Ngữ văn lớp 11 Soạn bài Nhớ con sông quê hương
Preview

Đang tải...