Chào mừng bạn đến với Vidocu.com

Soạn bài Thời gian - Ngữ văn - Lớp 12 - Cánh diều

Hướng dẫn soạn bài Thời gian (Văn Cao) chi tiết trong sách Ngữ văn 12 Cánh diều. Phân tích sâu sắc hình tượng thời gian, triết lí nhân sinh và vẻ đẹp con người.

A. PHẦN MỞ ĐẦU

Chào các em học sinh lớp 12 thân mến! Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá một tác phẩm thơ vô cùng đặc sắc và giàu suy tư, đó là bài thơ "Thời gian" của nhà thơ, nhạc sĩ tài hoa Văn Cao. Đây là một chủ đề quen thuộc nhưng luôn mới mẻ, bởi lẽ thời gian là một phần không thể tách rời của cuộc sống, là thước đo của mọi sự tồn tại. Qua bài giảng này, các em sẽ không chỉ soạn bài theo sách giáo khoa mà còn được trang bị kiến thức để phân tích sâu sắc những tầng ý nghĩa triết lí về mối quan hệ giữa thời gian, cuộc đời và giá trị con người. Chúng ta sẽ cùng nhau giải mã những hình ảnh thơ độc đáo, cảm nhận mạch cảm xúc tinh tế và rút ra những bài học nhân sinh quý giá mà tác giả gửi gắm.

B. NỘI DUNG CHÍNH

I. TÌM HIỂU CHUNG

1. Tác giả Văn Cao (1923 - 1995)

Trước khi đi sâu vào tác phẩm, việc tìm hiểu về tác giả là vô cùng cần thiết để có cái nhìn toàn diện hơn.

  • Cuộc đời và sự nghiệp: Văn Cao, tên thật là Nguyễn Văn Cao, là một nghệ sĩ đa tài bậc nhất của nền nghệ thuật Việt Nam hiện đại. Ông không chỉ là một nhạc sĩ thiên tài với những ca khúc bất hủ như Tiến quân ca (Quốc ca Việt Nam), Trường ca Sông Lô, Thiên thai, mà còn là một nhà thơ với phong cách độc đáo và một họa sĩ tài năng. Cuộc đời ông gắn liền với những thăng trầm của lịch sử dân tộc trong thế kỷ 20.
  • Phong cách nghệ thuật: Thơ Văn Cao, đặc biệt là giai đoạn sau này, mang đậm chất suy tưởng, triết lí. Ngôn ngữ thơ của ông cô đọng, hàm súc, giàu tính biểu tượng và nhạc điệu. Ông thường trăn trở về những vấn đề lớn lao của kiếp người, về sự sống, cái chết, tình yêu và đặc biệt là thời gian. Thơ ông là sự kết tinh của trí tuệ sắc sảo và một tâm hồn nhạy cảm, tinh tế.

2. Tác phẩm "Thời gian"

  • Hoàn cảnh sáng tác: Bài thơ "Thời gian" được sáng tác vào năm 1987 và in trong tập thơ "Lá" (1988). Đây là giai đoạn cuối đời của nhà thơ, khi ông đã trải qua nhiều biến cố, chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời. Vì vậy, bài thơ mang một giọng điệu trầm lắng, suy tư của một con người đã đi qua gần hết cuộc hành trình của mình, nhìn lại và đối diện với quy luật của thời gian.
  • Bố cục: Bài thơ có thể chia thành 2 phần rõ rệt:
    • Phần 1 (Hai khổ đầu): Cảm nhận về sức mạnh hủy diệt, sự trôi chảy nghiệt ngã của thời gian đối với vạn vật và kiếp người.
    • Phần 2 (Hai khổ cuối): Sự thức tỉnh và khẳng định sức mạnh của con người, của tình yêu và những giá trị tinh thần có thể chiến thắng sự băng hoại của thời gian.
  • Nhan đề và chủ đề: Nhan đề "Thời gian" trực tiếp gọi tên đối tượng chiêm nghiệm của bài thơ. Đó không chỉ là thời gian vật lý tuần hoàn mà còn là thời gian tâm tưởng, thời gian triết học. Tác phẩm tập trung thể hiện những suy ngẫm sâu sắc về mối quan hệ biện chứng giữa thời gian và sự tồn tại của con người: sự hữu hạn của đời người trước cái vô hạn của thời gian và khát vọng kiếm tìm những giá trị bất biến, vĩnh cửu.

II. ĐỌC - HIỂU VĂN BẢN

1. Hai khổ thơ đầu: Sự chảy trôi nghiệt ngã của thời gian và sự hữu hạn của kiếp người

Mở đầu bài thơ, Văn Cao đã vẽ nên một bức tranh về thời gian đầy ám ảnh, phũ phàng và lạnh lùng.

a. Hình ảnh "Thời gian qua kẽ tay"
Thời gian qua kẽ tay
Làm khô những chiếc lá

Câu thơ mở đầu bằng một hình ảnh vừa cụ thể vừa trừu tượng. "Thời gian" vốn là một khái niệm vô hình, không thể nắm bắt, nay được hữu hình hóa qua hành động "qua kẽ tay". Hình ảnh này gợi ra nhiều ý nghĩa:

  • Sự trôi chảy không ngừng: Giống như cát hay nước chảy qua kẽ tay, thời gian luôn vận động, không một giây phút nào ngừng lại.
  • Sự bất lực của con người: Con người cố gắng níu giữ, nắm bắt nhưng thời gian vẫn tuột đi một cách vô vọng. "Kẽ tay" là khoảng hở của sự bất lực, của sự mất mát không thể tránh khỏi.
  • Tác động hủy diệt: Hệ quả của sự trôi chảy đó là "Làm khô những chiếc lá". Chiếc lá xanh tươi là biểu tượng của sự sống, của tuổi trẻ. Thời gian làm nó "khô" đi, tức là lấy đi sức sống, sự tươi trẻ, đẩy mọi vật đến sự tàn úa, lụi tàn.
b. Tương phản giữa "thời gian" và "chúng ta"
Kỷ niệm trong tôi
Rơi như tiếng sỏi trong lòng giếng cạn
Riêng những câu thơ còn xanh
Riêng những bài hát còn xanh
Và đôi mắt em như hai giếng nước

Trong khổ thơ thứ hai, sự hủy diệt của thời gian tiếp tục được khắc họa sâu sắc hơn khi tác động vào thế giới tinh thần của con người.

  • Sự xói mòn của ký ức: "Kỷ niệm trong tôi / Rơi như tiếng sỏi trong lòng giếng cạn". Một so sánh vô cùng độc đáo và ám ảnh. "Giếng cạn" là tâm hồn đã khô kiệt, chai sạn theo năm tháng. Kỷ niệm không còn tuôn chảy dạt dào mà chỉ "rơi" xuống, tạo ra những âm thanh khô khốc, đơn độc, chìm vào quên lãng. Thời gian không chỉ làm vật chất tàn phai mà còn bào mòn cả kí ức, phần quý giá nhất trong tâm hồn con người.
  • Sự lãng quên và phai nhạt: Thời gian còn phủ một lớp bụi mờ lên tất cả: "những câu thơ", "những bài hát", những thứ từng là lẽ sống, là đam mê nay cũng có nguy cơ bị lãng quên. Cụm từ "còn xanh" được lặp lại hai lần như một niềm hy vọng mong manh, một nỗ lực níu giữ trong tuyệt vọng.
  • Điểm sáng le lói: Giữa khung cảnh hoang tàn của lãng quên, hình ảnh "Và đôi mắt em như hai giếng nước" xuất hiện như một cứu cánh. Nếu tâm hồn "tôi" là "giếng cạn" thì đôi mắt "em" lại là "giếng nước" đầy ắp, trong trẻo. Đây là sự tương phản sâu sắc, gợi mở về một sức mạnh có khả năng chống lại sự hủy diệt của thời gian, và sức mạnh đó sẽ được làm rõ ở phần sau.

2. Hai khổ thơ cuối: Sức mạnh của con người và những giá trị vĩnh cửu

Từ giọng thơ trầm buồn, bi quan ở hai khổ đầu, mạch thơ đột ngột chuyển hướng ở hai khổ cuối. Con người không còn thụ động chấp nhận mà đã chủ động đứng lên, đối diện và khẳng định giá trị của mình.

a. Sự trỗi dậy của cái "tôi" trữ tình
Anh không muốn lạc vào quên lãng
Thời gian ơi, hãy cho tôi lei
Bằng chính đời tôi
Gieo hạt vào đêm

Sự chuyển biến được đánh dấu bằng lời khẳng định mạnh mẽ: "Anh không muốn lạc vào quên lãng". Đại từ nhân xưng chuyển từ "tôi" (cô đơn, chiêm nghiệm) sang "anh" (đối thoại với "em", tình yêu). Con người không chấp nhận sự sắp đặt của số phận, của thời gian.

  • Lời thách thức thời gian: Câu thơ "Thời gian ơi, hãy cho tôi lei" là một lời thỉnh cầu nhưng mang âm hưởng của một lời thách thức. "Lei" là một từ cổ, có nghĩa là cày, xới. Con người muốn dùng chính "đời tôi" làm công cụ để cày xới trên cánh đồng thời gian. Đây là một hành động chủ động, sáng tạo, biến sự hữu hạn của đời người thành năng lượng để tác động vào cái vô hạn của thời gian.
  • Hành động "Gieo hạt vào đêm": "Đêm" có thể hiểu là không gian của thời gian, của sự tĩnh lặng, thậm chí là sự tăm tối, vô vọng. "Gieo hạt" là hành động khởi tạo sự sống, gieo mầm những giá trị mới. Con người không gieo hạt vào ban ngày tươi sáng mà dũng cảm gieo vào "đêm", khẳng định ý chí và niềm tin mãnh liệt vào sự sống, vào tương lai.
b. Sức sống bất diệt của tình yêu và những giá trị nhân bản
Giữ lại màu xanh
Cho lá không vàng
Giữ lại cho em
Nụ cười và mái tóc

Nếu hai khổ đầu là bức tranh về sự tàn phai, thì hai khổ cuối là nỗ lực "giữ lại" những gì đẹp đẽ nhất. Động từ "giữ lại" được lặp lại hai lần đầy tha thiết.

  • Giữ lại sự sống: Con người muốn "Giữ lại màu xanh / Cho lá không vàng". Đây là hành động đi ngược lại quy luật tự nhiên mà thời gian đã thiết lập ở khổ một ("làm khô những chiếc lá"). Con người muốn dùng sức mạnh tinh thần, tình yêu để bảo vệ sự sống, chống lại sự tàn úa.
  • Giữ lại vẻ đẹp con người: Đặc biệt hơn, con người muốn "Giữ lại cho em / Nụ cười và mái tóc". "Nụ cười" là biểu tượng của niềm vui, hạnh phúc. "Mái tóc" là biểu tượng của tuổi trẻ, nét duyên của người phụ nữ. Đây là những giá trị cụ thể, gần gũi nhất của con người. Tình yêu trở thành sức mạnh để níu giữ vẻ đẹp, níu giữ thanh xuân, không phải bằng phép màu mà bằng sự trân trọng, nâng niu trong ký억 và trong trái tim.

Như vậy, đối diện với sự nghiệt ngã của thời gian, Văn Cao không tìm đến một thế lực siêu nhiên. Ông tìm thấy sức mạnh ở chính con người, ở tình yêu và ở hành động sáng tạo. Con người không thể ngăn thời gian trôi, nhưng có thể tạo ra những giá trị để sống mãi cùng thời gian.

III. TỔNG KẾT

1. Giá trị nội dung

  • Bài thơ "Thời gian" thể hiện những suy ngẫm sâu sắc, đầy tính triết lí của Văn Cao về mối quan hệ giữa thời gian và con người.
  • Tác phẩm cho thấy quy luật khắc nghiệt của thời gian có thể làm phai tàn vạn vật, bào mòn ký ức.
  • Tuy nhiên, bài thơ cũng khẳng định và ngợi ca sức mạnh của con người. Bằng tình yêu, ý chí và hành động sáng tạo, con người có thể tạo ra những giá trị tinh thần bất tử, chiến thắng sự hủy diệt của thời gian, làm cho cuộc đời hữu hạn trở nên ý nghĩa và vĩnh cửu.

2. Giá trị nghệ thuật

  • Hình ảnh, biểu tượng giàu sức gợi: Bài thơ xây dựng thành công những hình ảnh biểu tượng độc đáo, đa nghĩa như "thời gian qua kẽ tay", "giếng cạn", "giếng nước", "gieo hạt vào đêm".
  • Ngôn ngữ thơ cô đọng, hàm súc: Ngôn từ được chắt lọc, giàu tính triết luận nhưng không khô khan mà vẫn thấm đẫm cảm xúc.
  • Giọng điệu suy tư, trầm lắng: Toàn bộ bài thơ mang giọng điệu của sự chiêm nghiệm, suy tư, phù hợp với nội dung triết lí sâu sắc.
  • Cấu trúc tương phản: Sự đối lập giữa hai phần của bài thơ (hủy diệt - kiến tạo, bi quan - lạc quan, tàn phai - vĩnh cửu) tạo nên hiệu quả nghệ thuật cao, làm nổi bật chủ đề tư tưởng.

C. CÂU HỎI ÔN TẬP VÀ BÀI TẬP

Dưới đây là một số câu hỏi tự luận giúp các em củng cố kiến thức và rèn luyện kỹ năng phân tích văn học.

  1. Câu hỏi 1: Phân tích hình tượng "thời gian" trong hai khổ thơ đầu của bài thơ. Qua đó, em cảm nhận được điều gì về quy luật của thời gian và tâm trạng của nhà thơ?

    Gợi ý trả lời: Phân tích các hình ảnh "qua kẽ tay", "làm khô những chiếc lá", "rơi như tiếng sỏi trong lòng giếng cạn". Chỉ ra sức mạnh hủy diệt, sự lạnh lùng, vô tình của thời gian. Nêu bật tâm trạng buồn bã, nuối tiếc, thậm chí có phần bất lực của nhân vật trữ tình trước dòng chảy thời gian.

  2. Câu hỏi 2: Chỉ ra và phân tích hiệu quả của phép tương phản trong bài thơ "Thời gian" của Văn Cao.

    Gợi ý trả lời: Tìm các cặp hình ảnh tương phản: "khô những chiếc lá" - "câu thơ còn xanh", "giếng cạn" - "giếng nước", sự hủy diệt của thời gian (khổ 1, 2) - hành động sáng tạo của con người (khổ 3, 4). Phân tích tác dụng của chúng trong việc làm nổi bật sự đối립 giữa sự sống và cái chết, hữu hạn và vô hạn, và cuối cùng là tôn vinh sức mạnh của con người.

  3. Câu hỏi 3: Theo em, thông điệp triết lí sâu sắc nhất mà nhà thơ Văn Cao muốn gửi gắm qua tác phẩm là gì?

    Gợi ý trả lời: Trình bày thông điệp chính: Con người không thể chiến thắng thời gian bằng cáchหยุด nó lại, mà bằng cách sống một cuộc đời ý nghĩa, tạo ra những giá trị bất tử như tình yêu, nghệ thuật, sự cống hiến. Sự hữu hạn của đời người không phải là bi kịch nếu ta biết dùng nó để "gieo hạt", để "giữ lại" những gì đẹp đẽ nhất cho cuộc đời.

  4. Câu hỏi 4: Từ bài thơ "Thời gian", hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của em về cách sử dụng thời gian của tuổi trẻ hiện nay.

    Gợi ý trả lời: Liên hệ từ bài thơ đến thực tế. Khẳng định quỹ thời gian của tuổi trẻ là vô giá. Phân tích thực trạng (có người biết trân trọng, học tập, rèn luyện; có người lãng phí vào những việc vô bổ). Đề xuất giải pháp, thái độ sống tích cực để không phải hối tiếc khi "thời gian qua kẽ tay".

D. KẾT LUẬN & TÓM TẮT

Bài thơ "Thời gian" của Văn Cao là một áng thơ triết lí sâu sắc, một lời chiêm nghiệm đầy giá trị về kiếp người. Tác phẩm không chỉ cho thấy sự nghiệt ngã của quy luật thời gian mà còn tỏa sáng một niềm tin mãnh liệt vào con người. Bằng tình yêu và khát vọng sáng tạo, con người có thể vượt lên trên sự hữu hạn của thể xác để chạm tới những giá trị vĩnh hằng. Hy vọng rằng, qua bài học hôm nay, các em không chỉ hiểu thêm về một tác phẩm hay mà còn biết trân trọng hơn quỹ thời gian mình đang có, dùng nó để học tập, yêu thương và tạo ra những giá trị tốt đẹp. Hãy sống sao để mỗi khoảnh khắc trôi qua đều thực sự ý nghĩa!

Phân tích thơ Cánh diều Ngữ văn lớp 12 Soạn bài Thời gian Văn Cao
Preview

Đang tải...